Song mọi chuyện không được hoàn toàn suôn sẻ. Tôi bắt đầu phải đối mặt với áp lực, những sự thật cứ dần dần được hé lộ, những sự thật tôi không biết đến trong thời gian 4 năm anh sống ở đây mà không có tôi.
Ban đầu là cô gái người Trung Quốc một ngày đến chỗ tôi và anh đang sống để tìm anh. Cái cách cô ấy nhanh nhẹn đi qua sảnh chính, đến thẳng chỗ cửa ra vào hơi khuất và đưa tay vặn núm cửa khiến tôi có cảm giác cô ấy rất quen thuộc với nơi này. Cô ấy ngỡ ngàng khi thấy tôi, cô ấy nói với anh một loạt câu gì đó mà tôi không hiểu, nhưng ánh mắt cho thấy cô ấy có đề cập đến tôi. Anh kéo vội cô ấy ra chỗ khác. Họ tiếp tục trao đổi gay gắt với nhau. Rồi cô ấy tức giận bỏ đi, anh cúi đầu. Tôi chờ đợi lời giải thích của anh về sự xuất hiện đột ngột của cô ấy nhưng không có. Tôi cũng quyết định là sẽ không hỏi. Tôi muốn tỏ ra mình tôn trọng sự riêng tư của anh. Nếu có chuyện cần nói, anh sẽ tìm tôi để nói…Nhưng không lâu sau đó, tôi lại tình cờ lục ra được một tấm ảnh lưu giữ trong thư mục ẩn trong máy của anh. Ảnh anh chụp chung với một cô gái, họ hôn nhau, vòng tay ôm siết chặt. Tôi nhận ra cô ấy là cô bạn người Hàn Quốc trong tấm hình chụp lớp Khoa học của anh. Vì họ hôn nhau, nên tôi cần một lời giải thích. Anh bảo tất cả chỉ còn là quá khứ. Anh có một thời gian bên cô ấy, khoảng 1 năm sau khi anh sang đây.
- “Thế còn cô gái người Trung Quốc?”.- “Cô ấy xuất hiện nên Chang-un (tên cô Hàn Quốc) bỏ đi”. - “Và anh vẫn email đều đặn để nói với em những lời yêu thương khi lần lượt ở bên hai người ấy?”.
Anh không thể trả lời chất vấn của tôi ngay lập tức. Nhưng sau đó anh bắt đầu lải nhải những lời vô nghĩa về sự thiếu thốn tình cảm, sốc văn hóa, nhớ nhà... Còn tôi thì không muốn nghe thêm gì nữa. Trong đầu tôi chỉ còn một sự thôi thúc duy nhất: Tôi muốn về nhà.Ái Linh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét